Thứ Năm, 1 tháng 5, 2014

Vườn mưa





" Những chiều mưa thế này anh nhớ khu vườn của em biết bao. Khu vườn có thật mà không có thật, bông hoa nào run rẩy trong mưa? Có thật là bông hoa run hay lòng anh run đấy? Tháng năm trời thấp vô cùng…
Những đêm mưa thế này anh nhớ ánh đèn nhà em biết mấy, vừa đủ ấm cho một người, vừa đủ ngon cho một miếng bánh ngọt màu cà phê, vừa đủ cho anh về ướt áo, sao em không trồng một cây ngọc lan hay bởi tóc em mùi hương vừa đủ? 

Những ngày mưa thế này anh nhớ dáng em ngồi co ro biết mấy. Mười ngón chân chụm lại như trẻ con, mười ngón chân co quậy như những con sâu không làm ai sợ. Sao không đặt bàn chân lên tay anh, mưa có làm chân em nhớ phố? 

Đêm, anh nhìn khu vườn của mình đầy bóng tối và lá rụng, ẩm ướt mùi nấm dại tường vôi, anh vẽ trong bóng tối một vòng tròn màu trắng, mưa làm tan đi. Sau cửa sổ nhà em đêm mưa có gì? Chiếc bàn còn bày hoa và bánh màu cà phê sữa như tối mưa nào… ? 
… Sao em không trồng một cây ngọc lan? Hay bởi tóc em mùi hương vừa đủ? “

- Vườn mưa | Đỗ Trung Quân.


Đọc được cái này ở tumblr đứa bạn. Cảm giác muốn bay về thật nhanh