Thứ Bảy, 16 tháng 3, 2013

Tôi gọi em là ngốc bởi vì...


Tôi gọi em là ngốc bởi vì em không biết tôi yêu em nhiều bao nhiêu, em không biết màn đêm là bạn cùng tôi, những nỗi lo âu về em mỗi khi em ốm.

Tôi gọi em là ngốc bởi vì em hay khóc vì những chuyện không đâu. Em hay kêu ca buồn phiền vì những điều vô nghĩa. Cuộc sống có đủ sắc vị mà vì sao em chỉ thích một màu hạnh phúc. Đôi khi sóng gió để cho mình nghiền ngẫm, để biết quí hơn những gì còn ở lại cùng ta.

Tôi gọi em là ngốc bởi vì em coi người tình là quan trọng nhất, một sự chia ly sẽ làm em ngã gục. Em chui vào vỏ ốc lau những giọt nước mắt buồn, em trốn chạy khỏi hiện thực để lao về quá khứ. Em có biết rằng, sau những va chạm bao giờ cũng là tổn thương.

Tôi gọi em là ngốc vì em nhớ nhiều hơn quên. Niềm vui thì chóng qua còn niềm đau cứ dai dẳng mãi. Khi em đau khổ vì một điều gì đó, em thường quên mất rằng em còn có bạn bè và em còn tôi...

Tôi gọi em là ngốc. Em ngốc vì em biết trước mình sẽ sai những em lại vẫn cứ làm. Người ta khi buồn thường lao vào men say hoặc tìm quên nơi một bờ vai nào đó. Và em khi buồn, em lao vào màn mưa, em dầm mình trong cái quá khứ vàng son mà em níu giữ.

Tôi gọi em là ngốc bởi em không nhận ra niềm vui trong những điều rất nhỏ. Một sớm mở mắt em thấy trời không mưa, không lạnh. Đó đã là hạnh phúc cho bao người đang vất vả ngoài phố mưu sinh. Này em, em biết không. Đi đôi giày vải thôi để dẫm qua con đường không hằn vết dấu. Dẫm qua thảm cỏ xanh không làm đau một nhành mới nhú. Và em dẫm qua tôi cũng để lại nụ cười...

Tôi gọi em là Ngốc vì em không gọi cho tôi mỗi khi em khóc. Em luôn tự mình chịu đựng. Những cái cười thoáng rụng trên môi em làm con tim tôi chới với. Giá như em dựa vào tôi...

Tôi gọi em là ngốc vì em  yêu chẳng đúng người. Em qua phố chỉ nhìn người phía trước chứ không quay lại đằng sau xem có ai theo em không. . Còn em nơi đó, phía nào em có mặt trời lên?

Tôi gọi em là ngốc vì em không nhận ra con đường nào em chọn cũng sẽ đi về phía một người. Sao em cứ bước qua bao nhiêu dây thép gai chỉ để tìm một nụ cười. Tôi đợi em nơi đây từ rất lâu rồi. Mặc mưa, mặc nắng. Mỗi va vấp của em khiến lòng tôi đau nhức. Biết không người?

Tôi gọi em là ngốc bởi vì em ngây thơ, em như chú nai ngác ngơ giữa hàng triệu kẻ đi săn chuyên nghiệp. Em yêu dấu, mỗi ngày trôi qua em sống. Hãy tin người nào em thực sự nên tin. Quá khứ cứ để nó ngủ yên, đôi khi ta nhắc như một điều gì đã qua đi không bao giờ trở lại.


Tôi gọi em ngốc, vì tôi yêu em mất rồi....