Thứ Ba, 5 tháng 2, 2013

. Ngày vắng

Đêm lạnh buồn...

Có những giây phút sao mà kiệt quệ thể xác, tinh thần. Có những sự thật khi đối diện lại thấy mình trơ lỳ như sỏi đá. Chỉ có tình cảm cho em vẫn là tất cả, cứ ầm ào như con sóng ngoài khơi vỗ mãi vào triền cát anh. Ngàn năm thét gào đòi một khoảng trời tự do cho đôi mình chạy nhảy, yêu thương lớn lao hơn cả những điều hiện tại đang cào xé tâm can...

Những ngày cuối đông, dẫu rất muốn vỗ về em trong những phút giây buồn bã. Dẫu rất muốn nghiêng bờ vai vào em để quên đi những điều mỏi mệt hành hạ. Nhưng có những lúc cảm giác dường như chỉ là mơ, mơ mãi, mơ hoài...

Đêm nay, mơ về nơi gió thổi, mơ về nơi em. Bên kia em có ngủ yên lành?


Anh chỉ biết ngồi một mình, anh chỉ biết khóc trên bốn bức tường lạnh vắng, anh chỉ biết nghĩ về em và hướng về em...

Ngoài kia hình như vẫn còn lất phất mưa. Trời trở lạnh. Khoảng trời nơi đây anh chìm vào bóng tối mông lung. Con tim cứ bập bùng như ngọn Bấc mùa Đông.

Sẽ cố gắng để mà vượt qua rồi tìm về chốn bình yên nhất. Mỏi mệt bao nhiêu đi chăng nữa, em cũng hãy tin rằng anh vẫn nơi đây ngóng chờ. Anh vẫn mãi là bờ vai cho em dựa vào bất cứ khi nào em muốn. Anh vẫn là bãi cát mềm trắng tinh, ru cuộc đời em vào giấc ngủ bình yên bên biển. Anh vẫn là nơi em có thể tìm về...

Dẫu sóng to gió lớn nhường nào đi chăng nữa, anh vẫn sẽ đứng về phương em. Dẫu cuộc đời bắt ta phải đối diện với những điều được mất, anh vẫn sẽ chọn em là ngày mai. Đêm cuối đông còn chút heo hắt đèn đường, hàng cây vắng lặng. Trong nỗi đau vô hình, anh nhớ về em nhiều hơn tất cả trên đời. Ngày mai rồi sẽ khác, mọi thứ sẽ lại bình mình cho em. Nắng sẽ lại ngập tràn ô cửa phòng em. Nơi bình yên ấy....